«Non credo di aver mai aperto un libro in vita mia che non avesse da dire la sua sull'incostanza delle donne. Ma forse voi obietterete che sono stati scritti tutti da uomini».«Forse lo farò. Sì, sì, vi prego, niente riferimenti agli esempi nei libri. Gli uomini hanno avuto su di noi ogni vantaggio nel narrare la loro storia. L'istruzione è stata sempre appannaggio loro a un livello tanto più alto; la penna è stata nelle loro mani. Non sono disposta ad ammettere che i libri possano provare alcunché».
Thế giới này có nhiều phụ nữ chỉ đáng khen ở chỗ đan ví tiền hay giăng màn cửa. Nhưng tôi không đồng ý lắm về cách đánh giá phụ nữ của anh. Trong tất cả những người tôi quen, tôi không thể nói khoác rằng biết hơn nửa tá phụ nữ toàn tài.Cô Bingley nói thêm:- Tôi cũng không, tôi chắc như thế.- Thế thì , anh hẳn phải lĩnh hội rất thấu đáo trong ý nghĩa của anh về một người phụ nữ toàn tài. – Elizabeth nhận xét.- Vâng đích thực là tôi biết rất rõ về vấn đề này.Anh trợ lý trung thành của Darcy thốt lên:- À! Đúng vậy rồi. Không ai có thể được coi là toàn vẹn nếu họ không vượt qua những gì họ thường phải đối diện.
In lei rimaneva il ricordo di molte sensazioni di dolore, un tempo profondissimo, ma ora più mite; ricordi di rari barlumi di dolcezza, di momenti d'amicizia e di riconciliazione, che non poteva più aspettarsi di rivivere, ma che non avrebbero cessato d'esserle cari. Lasciava tutto questo alle sue spalle; tutto tranne il ricordo che quelle cose erano state
Between Barton and Delaford, there was that constant communication which strong family affection would naturally dictate;—and among the merits and the happiness of Elinor and Marianne, let it not be ranked as the least considerable, that though sisters, and living almost within sight of each other, they could live without disagreement between themselves, or producing coolness between their husbands.
My dear Lizzy, where can you have been walking to?" was a question which Elizabeth received from Jane as soon as she entered their room, and from all the others when they sat down to table. She had only to say in reply, that they had wandered about, till she was beyond her own knowledge. She coloured as she spoke; but neither that, nor anything else, awakened a suspicion of the truth. The evening
A submissive spirit might be patient, a strong understanding would supply resolution, but here was something more; here was that elasticity of mind, that disposition to be comforted, that power of turning readily from evil to good, and of finding employment which carried her out of herself, which was from nature alone. It was the choicest gift of Heaven;